- Anh hiểu rồi...vì My, phải vậy không?
-................
-................
-...... Em không thể chỉ nghĩ cho bản thân mình
- Tại sao phải làm thế? Tại sao không thể sống thật với tình cảm của mình? Em nghĩ rằng em từ chối anh thì anh sẽ yêu My à? Em nhầm to rồi đó...Như thế có đáng không?
- Đừng nói nữa, em không muốn nghe...
Nó chạy nhanh về phòng, đóng chặt cửa lại...lần này nó không muốn Phong thấy nó khóc...Bên ngoài là Phong đang đập cửa rầm rầm, bên trong là nó đã ngồi bệt xuống, dựa vào cũng cánh cửa đó...sao chỉ cách nhau một cánh cửa mà nó lại thấy xa thế này?...
- Zin! Mở cửa cho anh, nhanh lên.
-......................
- Zin! Zin! Anh xin em đấy.
-.....................
- Zin! Em không còn nhớ 17 năm trước ta đã hứa gì với nhau sao?
-----------------------------------------------
17 năm trước
- Trán anh còn đau không?
- Không. Một tuần rồi, lành rồi
- Anh Phong này...
- Gì thế nhóc? Sao mặt lại đỏ ửng lên thế kia?
- Lớn lên, chúng ta... cưới nhau nhé?_ mặt con nhóc 3 tuổi đã đỏ tưng bừng.
- Cái gì? Em muốn lấy anh? Ha ha...tha cho anh đi..
- Sao lại không được?Em muốn làm vợ của anh Phong
- Em vừa nghịch vừa đanh đá ai mà dám rước...
- Cái gì? Hừ.... đã thế...em cóc thèm nhá. Cạch anh ra...không chơi với anh Phong xấu bụng...anh Phong đáng ghét...
- Thôi mà, anh sai, đuợc chưa?
- vậy...lớn lên ta cưới nhau nhé?_trời ạ, con gái con đứa mà mặt dầy thế này à?
- Uh, được rồi.
- Anh hứa nhá.Móc ngoéo nào...
- uh thì móc ngoéo..
- Anh nhớ đấy, lớn lên không được xù à nha...
- Rồi, rồi, con bé này, anh Phong sẽ làm chồng của Zin Zin, chịu chưa.
Con nhóc sung sướng, gật đầu cái rụp.
-------------------------------------------------
- Em không nhớ sao Zin? Chúng ta đã móc ngoéo rồi mà..
-...................
- Anh yêu em...
-...................
- Anh yêu em...
-..................
- Anh yêu em....yêu nhất trên đời...
--------------------------------------------------
Nước mắt lăn dài trên má nó. Zin Zin, mày không thể đâu...nhắm chặt mắt lại, bịt chặt tai lại, tất cả mọi chuyện chỉ là một giấc mơ...
--------------------------------------------------
--------------------------------------
" Rầm...rầm..."
Nó thấy đau đầu, dụi dụi mắt, lúc nãy nó ngủ thiếp đi thì phải, chắc tại khóc nhiều quá. Mà ai đang đập cửa phòng nó thế nhỉ? Nó đứng dậy mở cửa ( hic dựa vào cửa mà ngủ , thảo nào đau đầu kinh!!!). Trước mặt nó là lão Zun, " sát khí" bốc lên ngùn ngụt, nhìn phát khiếp, nó nhìn xuống chân lão, trời ạ, dưới đôi chân "ngọc ngà" của ông anh nó là...người nó yêu, anh chàng cầu cứu nó:
- Zin! Cứu.. ặc...ặc
- Oé, anh làm cái giề thế kia? Thả anh ấy ra đi chứ.
- Thả cái gì? Chúng mày chơi trò gì mà một đứa ngủ ngoài cửa, một đứa không biết làm gì bên trong mà gọi khản cổ cũng không mở cửa hả? (đứa bên trong cũng ngủ nốt chứ sao hic hic).
- Không liên quan đến anh. Lắm chuyện!
- Con khún, tao về nhà chưa gì đã xông vào bếp nấu cho chúng mày ăn, thế mà lên gọi lại thế này hử, ông lại cho cái dép vào mồm bây giờ. - ơ he he, sr anh, em nhầm ạ, kể ra thì em cũng đói lắm rồi, trưa nay chẳng ăn giề, anh là vị cứu tinh đấy, yêu thế chứ...
- Zin...cứu...anh... ặc...ặc...
- Ờ nhỉ, quên, thôi anh tha cho hắn đi, nhỡ hắn nghẹt thở chỉ khổ anh em mình thôi.
- Nể em tao, tao tha, từ sau tao gọi dậy mà còn lèm bèm "để yên cho ông ngủ" là tao băm vằm nghe chưa?
- Dạ..em nhầm_ Phong ỏn ẻn.
Ông Zun nhấc chân ra khỏi người Phong, tiện thể bồi cho một phát...
đạp ( đã nói anh em nhà này man rợ như nhau mà lị hic hic)
- Thôi, xuống ăn cơm, tao đói rồi.
3 đứa bước xuống, Phong nhìn nó dò hỏi nhưng nó một lần nữa né tránh ánh mắt ấy, đôi mắt như muốn nhìn thấu trái tim nó, muốn hút nó vào vậy, nó sợ...Nó đã cố tỏ ra tự nhiên, có vẻ như nó có năng khiếu diễn kịch thì phải, cứ nhìn vẻ mặt như giận dỗi của Phong thì biết ngay là nó "diễn" đạt vô cùng...