- Cô là ai?
- Người chờ xe buýt thôi.
- Sao lại che cho tôi? Hay là bị "sét đánh" rồi?_ thằng ku nhếch mép cười làm nó thấy bực mình, nhưng thôi, chẳng nhẽ lại chấp một thằng trẻ con?
- Chị thấy nhóc tội nghiệp quá nên che cho thôi, đằng kia có mái che rộng hơn, đủ cho cả nhóc và xe nhóc đấy, ra đấy mà đứng. Chờ ai hay sao mà giờ này chưa về?
- Sao cô lắm chuyện thế hả?
- Hừ, chị đây tốt bụng mới che cho nhé, nói chuyện cho tử tế, bé mà hỗn.
- Bé? Chị?_ thằng nhóc cười khẩy ( nhìn muốn lộn ruột)_ mà cô đi xe bao nhiêu?
- 21. Sao?
- À, không sao, nhưng mà hình như kia là xe 21 thì phải...
Nó quay lại, trời ạ, không kịp rồi. Nó gào vào cái mặt đáng ghét kia:
- Sao bây giờ mới nói hả? Có biết đấy là chuyến cuối cùng rồi không? Hu hu làm thế nào về nhà đây?
- Cô có im đi không? Ai mượn cô che cho tôi? Dở hơi.
Nó vẫn tiếp tục bù lu bù loa:
- Tôi không biết, nhà thì xa, lại không có xe, về thế nào đây, bắt đền cậu đấy.
Thằng nhóc có vẻ không chịu nổi cái tính trẻ con đến quái gở của nó, bèn xuống giọng:
- Tôi đưa cô về là được chứ gì?
Nó nín bặt, lúc này thì chắc chỉ còn cách ấy thôi. Miễn cưỡng leo lên xe thằng nhóc mới quen, nó càu nhàu:
- Đúng là cái đồ chỉ giỏi đem vận đen đến cho người khác...
-------------------------------------
Chẳng hiểu bọn nhóc bên này ăn gì mà chúng nó cao thế nhỉ? ( cám cò công nghiệp chăng????) Kể cũng tốt, nếu không có cái lưng vừa dài vừa rộng của thằng nhóc thfi nó sẽ rát mặt lắm. Gió quá mà không có mũ bảo hiểm....Grừ, nhắc lại thấy tức, đi xe buýt có phải là ấm cúng biết bao nhiêu không...
- Nhà tôi đây rồi. Cho tôi xuống.
- Cũng gần đấy chứ_ thằng ku gật gù.
- Gần cái gì mà gần?_ nó gào lên_ 10 cây số chứ ít à mà cậu bảo gần?
- Ah không... ý tôi là gần nhà tôi cơ.
- nhà cậu ở gần đây á? Sao tôi không thấy cậu bao giờ nhỉ?
- ôi dào, quan tâm làm gì. Tôi có ở nhà mấy đâu. Thôi cô vào nhà đi.
- Hừ, phải nói là " em chào chị", biết chưa nhóc?
Thằng nhóc lại nhếch mép cười ( rõ ghét)
- Vâng, em chào chị...
Nói rồi leo lên xe phóng thẳng. Khiếp! Làm như đi chậm là chết không bằng í. Nếu không phải nó là đứa khá ( phải nói là cực kỳ) khoái tốc độ thì khi nãy ngồi sau thằng nhóc đã phải khóc thét rồi. Mà nó vẫn thắc mắc, mặt thằng nhóc này rõ ràng là quen lắm, dù nó khẳng định là nó chưa gặp bao giờ, chỉ là giống, rất giống một ai đó mà nó quen thôi...
-----------------------------
Ngày...tháng...năm...
Em vừa từ thư viện về đấy, lại nhớ anh rồi, mình quen nhau ở đâu, anh còn nhớ không? Nghĩ lại thấy thời gian trôi nhanh thật, anh nhỉ?
Hôm nay em xui lắm nhé, suýt nữa thì mất thẻ sinh viên, lỡ chuyến xe buýt cuối cùng, lại còn gặp phải một thằng nhóc dở hơi, chẳng biết trên dưới gì cả, hừ...
Úi, quên mất, chưa ăn tối...hic 10h đêm rồi. Em đi úp mì đây. Ôi em ghét mì tôm...
Khi nào anh đi ngủ thì chúc anh ngủ ngon nhé, anh yêu...( chả bao giờ gọi thế này, ngượng quá đi thôi...)
------------------------------
Hà Nội.
- Anh Phong! Anh Phong!_ Híp vẫy vẫy tay trước mặt Phong.
- Hả? _ cậu giật mình_ em gọi anh à?