- Em làm cái gì thế?
- Lưu số! Khi nào muốn khóc thì em gọi anh ra đứng khóc trước mặt anh cho biết mặt.
- Ấy, nỡ lòng nào làm thế...
- Em ác từ bé rồi he he...
" I love you, till I die
Deep as sea, wide as sky..."
" Zun Zun is calling..."
- Alo! anh ah! em đây!
- Đây là đâu? Biết mấy giờ rồi không?
- Em bít rùi! Về ngay đây ạ!
- Nhanh lên! Cúp đây! Tốn tiền với mày quá.
Ơ cái ông này, nói cúp là cúp luôn, đúng là dân tộc kẹt mà...
- Bạn trai ah?
- Không ah! Sếp gọi về! Thôi anh em mình vi vu sau nhá! Em về đây! Anh cũng đi ăn đi, cả ngày đi cùng em mà không đói ah?
- Rồi! Thôi lượn đi, dài dòng quá.
- Yep! Bi bi anh, thanks anh!
---------------------------
Quăng quả tông trắng mới mua sang một bên, nó bước vào nhà.
- Đói chưa? Tao nấu cơm rồi đấy, vào mà ăn đi.
- Úi trời! Cứ như ma! Làm em giật mình.
- Ma cái đầu mày ấy, vào ăn đi.
- Sao hôm nay tử tế thế? Không mắng à? Mà sao biết em chưa ăn?
- Tao biết mày quá mà. Gặp chuyện như thế... ( có tên lỡ mồm)
- Anh biết rồi ah? Tài thật...đứa nào bép xép thế anh?
- Bép xép cái gì, hôm nay tình cờ gặp Giang...
- Tình cờ??? Thôi đi bố ạ, anh với con Lùn hí húi với nhau em lại chả biết thừa ấy à. Ông anh với con bạn thân cứ giấu giấu diếm diếm, đau đớn thay!
- Lắm mồm quá! Có ăn không?
- Khiếp sao kinh thế? Bị nói trúng tim đen chứ gì? Em không muốn ăn!
-" ọc...ọc...""
- Cái bụng mày nó thật thà hơn mày đấy. Vào ăn đi không là tao vạch mồm mày ra tống vào bây giờ.
- Yep! Tuân lệnh sếp! Ăn đây ạ!
20' sau.
- Khiếp! Thế mà bảo không muốn ăn!
- Em không muốn ăn không có nghĩa là em không đói. Nhưng mà anh này...
- Gì??
- Thương con em đang đau khổ, anh...dọn hộ em nhá.
- Rồi...
Nó nhảy lên ôm cổ ông anh, hôn vào má một phát
- Chụt! " Xương" thế!
- Tao nổi hết cả da gà lên rồi đây này! Biến cho tao dọn.
- Biến ngay đây ạ!
--------------------------
Đóng cửa phòng! Khi một mình đối diện với 4 bức tường, nó lại thấy cô đơn. Trước mặt mọi người, nó muốn là người mạnh mẽ, vậy mà không hiểu sao nó lại có thể khóc ngon lành những 2 lần trước mặt Phong. Lôi quyển nhật ký ra, viết tiếp những dòng đang dang dở...
23h30'
Chỉ trong vòng một ngày mà tâm trạng của em thay đổi nhiều quá, vui có, buồn có , đau khổ có... Vì ai? Chỉ một lý do duy nhất: Anh!!! Chẳng phải em đã nói: " Nếu một ngày anh không còn yeu em, thì hãy nói với em. Chắc chắn em sẽ để anh ra đi..." sao? Và cũng chẳng phải anh đã nói: " Em làm gì còn sống được đến lúc ấy!" sao? Vậy mà giờ đây...
Tát anh mà sao tim em lại đau thế này? Phải chăng vì tình yêu em dành cho anh là quá lớn? Phải chăng vị trí của anh trong trái tim em là không ai thay thế nôi? Chắc là vậy rồi...Từ mai em phải tập sống một cuộc sống không có anh thôi...
Mày làm được..cố lên Zin Zin...
-------------------------
Nó leo lên xe buýt. Hôm nay nó không ngủ gật ở trạm chờ như mọi hôm.
- Sao hôm nay không ngủ quên nữa à? Hoàng trêu nó
- Dự báo thời tiết nói hôm nay có bão anh ạ.
Hoàng bây giờ mới nhìn kỹ nó, 2 mắt sưng húp, thâm quầng, trông thật thảm hại.
- Sao mới có 1 hôm mà trông em đã xơ xác thế kia?
- Hôm qua đi chơi với người yêu bị hắn cho uống thuốc độc_ Nó mím môi
- Người yêu? Tên nào xấu số vậy em? Hoàng cau mày nhìn nó.
- Một thằng ngu anh ah! Nó nói giọng chua xót.
Rồi nó bước xuống cuối xe, ngồi vào một chiếc ghế còn trống. Nhắm mắt. Nó không ngủ, chỉ là không muốn tiếp chuyện với Hoàng, nhất là lại về đề tài " người yêu"...
'Tù chung thân là hình phạt tù không thời hạn được áp dụng đối với người phạm tội đặc biệt nghiêm trọng, nhưng chưa đến mức bị xử phạt tử hình..."
Giọng của ông thầy giáo dạy Luật hình sự cứ đều đều làm nó suýt ngủ gật mấy lần.